Chương 2

Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

15.778 chữ

28-04-2023

Dave chính là thanh niên có mái tóc màu hạt dẻ bị bỏ lại, vị Trưởng trạm này đeo một cặp kính viền bạc, ngoại hình rất nho nhã ôn hòa.

Dave cười tủm tỉm cầm lấy tư liệu cá nhân của Lộ Bạch: “Chào cậu, Lộ Bạch đến từ trái đất, tôi khá là tò mò, cậu thật sự đã hai mươi ba tuổi à?”

“……” Lộ Bạch sững người.

Bị người ta kỳ thị chiều cao rồi, nhưng cậu lại cảm thấy đối phương không có ác ý?

Quả nhiên Dave đang đùa, sau khi khôi phục dáng vẻ nghiêm túc thì vươn tay ra với Lộ Bạch: “Tôi là Dave, Trưởng trạm cứu hộ, rất vui vì từ ngày hôm nay, chúng ta chính thức trở thành đồng nghiệp.

“Ngài là Trưởng trạm?” Lộ Bạch kinh ngạc, cậu còn tưởng Trưởng trạm phải là một ông chú tuổi đã quá năm mươi chứ, thật không ngờ lại là một anh trai còn trẻ như vậy.

Dave thấy Lộ Bạch kinh ngạc thì mỉm cười gật đầu.

Lộ Bạch sực tỉnh, vội vàng dùng hai tay nắm lấy tay Dave: “Chào ngài, tôi cũng rất vui mừng được làm việc cùng ngài.

Dave mỉm cười, đẩy đẩy mắt kính: “Đừng căng thẳng, sau này cậu sẽ thích ở đây, đúng không? Tôi đã đọc qua tư liệu của cậu, cậu đã từng làm chăm nuôi động vật, vậy thì rất tốt, công việc này chắc chắn là dành cho cậu rồi.

Lộ Bạch tiếp tục ngơ ngác gật đầu: “Vâng, tôi rất thích công việc này.

” A, Trưởng trạm là một người thật dịu dàng?

Trời ơi, Lộ Bạch lúc này vui như vừa trúng thưởng vậy.

Chứng minh là trước kia cậu đã từng bị chèn ép rất nhiều ở nơi làm việc cũ.

Dave thấy vậy, ánh mắt lại càng ôn hòa: “Đúng rồi, ở đây còn hơn mười người trái đất khác nữa đấy, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ở cùng bọn họ, không thành vấn đề chứ?”

Lộ Bạch phẩy tay: “Không vấn đề.

“Vậy cứ quyết định thế đi.

” Dave tự mình nhập thông tin vào hồ sơ cá nhân cho cậu, sắp xếp nơi làm việc, phát đồng phục và v.

v…

Thật ra những việc này có thể giao cho cấp dưới làm, nhưng dù sao cũng đang rảnh, Dave không cảm thấy làm thêm vài việc thì có vấn đề gì.

Hơn nữa, Lộ Bạch có vẻ không có nhiều kinh nghiệm xã hội, chắc hẳn là một đứa trẻ vừa mới rời khỏi vòng tay cha mẹ thôi.

Làm xong những việc vặt này, Lộ Bạch nhận được thông báo mình cần phải tham gia huấn luyện trước khi nhậm chức.

Người phụ trách huấn luyện chính là Trưởng trạm, điều này khiến Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy mong chờ buổi huấn luyện trước khi nhậm chức của mình.

Dave xoay bút cảm ứng trong tay mình, giọng điệu dịu dàng: “Từ ngày mai, tám giờ sáng bắt đầu đi, bây giờ cậu có thể về nghỉ ngơi rồi, tôi đưa cậu về phòng, đi thôi.

Anh ta còn chu đáo giúp Lộ Bạch xách vali, sức mạnh này thật khiến người ta hâm mộ.

“Cảm ơn Trưởng trạm.

” Lộ Bạch lần nữa lại kinh ngạc trước sự dịu dàng của lãnh đạo rồi, người ở đây…… ai cũng tốt thế sao?

Nơi ở là một tòa ký túc xá cao năm tầng, hóa ra là mỗi nhân viên được một căn hộ nhỏ, Lộ Bạch rất ngạc nhiên, vào trong nhìn thử, căn hộ này rất gọn gàng sạch sẽ, nội thất đầy đủ, ban công còn có vài chậu cây xanh mượt, trông rất sáng sủa, nhìn vào là vui mắt rồi.

Nguyện vọng lớn nhất trong đời của Lộ Bạch là sở hữu một căn nhà của riêng mình, bày trí theo cách mình thích.

Bây giờ thì ông chủ không biết tên đã giúp cậu hoàn thành giấc mơ này, tuy rằng chỉ được ở đây có mười năm.

“Căn hộ này chỉ có mình tôi sống?” Thanh niên đến từ trái đất bị chấn động, vừa sờ sờ ghế, sờ sờ quầy bar, cùng với căn bếp nhỏ kiểu không gian mở một cách trân trọng, rõ ràng là thích đến nỗi không nỡ buông tay.

“Chỉ có mình cậu, tất cả cửa ở đây đều đã nhập thông tin võng mạc của cậu, ngoại trừ tôi thì chỉ có mình cậu mở được.

” Dave giới thiệu: “Những người cùng hành tinh với cậu đều sống ở tầng này, nếu muốn liên lạc với họ, có thể lên nhóm công việc tìm phương thức liên hệ.

“Được, cảm ơn Trưởng trạm.

” Lộ Bạch vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc, hai mắt không buồn chớp ngắm nhìn nhà mới của mình.

Đồ dùng trên giường hoàn toàn mới, chờ Dave đi rồi, Lộ Bạch lập tức ôm chăn ra ngoài phơi nắng.

Tủ lạnh trong nhà không có thực phẩm, Lộ Bạch mở máy liên lạc mà Trưởng trạm cho mình, ngôn ngữ bên trong đã chỉnh thành tiếng Trung, trên đó có hướng dẫn dành cho nhân viên mới, ghi rõ bọn họ nên sinh hoạt ra sao trong Trạm cứu hộ có diện tích khổng lồ này.

Biết Trạm cứu hộ có tổng cộng mấy chục cái nhà ăn to nhỏ đủ kiểu, Lộ Bạch không khỏi chắt lưỡi, vậy trong Trạm cứu hộ công viên rừng rậm hoàng gia này rốt cuộc có bao nhiêu nhân viên?

Tính sơ chắc cũng không ít hơn mười ngàn người đâu nhỉ.

Lộ Bạch vừa nghĩ, vừa cởi áo khoác mùa đông thật dày trên người ra, thay bằng đồng phục chống thấm nước may bằng chất liệu vừa mềm mại vừa bền chắc vừa được phát —— với cậu, quần áo cỡ nhỏ nhất cũng hơi rộng, nhưng không xấu.

Sự ngượng ngùng khi mặc quần áo mới dần dần hiện lên trên mặt Lộ Bạch, cậu cười cười.

Nhân viên đã nhận việc có thể đến nhà ăn, quét võng mạc là nhận được thức ăn rồi.

Các cửa hàng tự động cũng vậy, mua bao nhiêu đều sẽ ghi vào dưới tên của nhân viên, tích lũy đến kỳ mới trừ tiền vũ trụ, phần còn lại chính là tiền lương của nhân viên.

Nhưng vật giá nơi này rất đắt đỏ, thực phẩm xanh như rau củ trái cây đắt gấp đôi dưới trái đất, các loại thịt bò, heo, dê thì giá tương đương.

Là người mắc nợ, Lộ Bạch suy nghĩ một lát rồi quyết định mua vài thứ trái cây trông tạm được, chuẩn bị đi thăm hỏi đồng nghiệp.

Có điều tin nhắn mà cậu gửi cứ như đá chìm xuống biển vậy, chẳng có ai phản ứng trong nhóm công việc cả.

Điều này cũng bình thường, có lẽ vì mọi người đến từ các quốc gia khác nhau, văn hóa cũng khác nhau mà thôi.

Vì trái cây đã mua rồi, không ăn thì sẽ hỏng, mà vứt đi thì rất phí.

Lộ Bạch chỉ quen biết có một người là Dave, cậu liên hệ Dave, nói rõ tình cảnh khó xử của mình.

Dave rất gần gũi, bảo cậu cứ mang trái cây đến, sau đó lại tính ra tiền để trả cậu.

Lộ Bạch tất nhiên không thể nhận tiền, cậu kiên quyết nói là tặng cho các đồng nghiệp trong văn phòng của Dave: “Một chút trái cây thôi mà, Trưởng trạm đừng khách sáo như vậy.

Dave gật đầu, không ép cậu: “Được rồi.

Sau đó khi chia trái cây cho đồng ngiệp trong phòng, anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh là nhân viên mới đến từ trái đất – Lộ Bạch mời bọn họ ăn.

Tên của Lộ Bạch được Dave nhắc đi nhắc lại mấy lần: “Nhân viên mới đến từ trái đất mời chúng ta ăn trái cây.

Có người thì bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng cũng có người không phản ứng, dù sao thì không phải ai ở Sao Thần Vương cũng thích người ngoài hành tinh.

Ở đây rất ít khi có người trái đất, họ thuộc về loại người khác biệt, chẳng qua là ngoại hình của người trái đất không có vẻ hung hăng, nên đãi ngộ tính ra đã tốt hơn so với người của hành tinh khác rồi.

Lộ Bạch có vẻ ngoài hơi trẻ con, độ hung hăng trực tiếp rớt xuống âm, người Sao Thần Vương dù không có cảm tình với cậu, cũng sẽ không nảy sinh ác cảm.

“Thế nào, tối qua nghỉ ngơi tốt không?” Mới sáng sớm, Dave đã đến tìm Lộ Bạch, hỏi thăm cậu em trai người trái đất vượt ngàn dặm đường xa đến đây làm công.

“Cảm ơn Trưởng trạm, tôi ngủ rất ngon.

” Lộ Bạch ấn mấy sợi tóc dựng ngược của mình xuống, cười ngại ngùng, hai lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.

Căn nhà này rất tuyệt, chăn cũng tỏa ra mùi nắng thơm ngát, khiến cậu có cảm giác như đang ở nhà vậy.

“Vậy thì tốt, nhanh rửa mặt đi, tôi chờ cậu ở đây.

” Dave ngồi trong nhà Lộ Bạch, nói bằng giọng ôn hòa.

Trong lòng anh, người trái đất quả nhiên đều có tính cách tương đối dịu dàng, hình thể cũng nhỏ xinh.

Mà cậu nhân viên mới Lộ Bạch lại là người trái đất gầy nhỏ, thanh tú nhất mà Dave từng gặp, cũng chỉ cao lớn bằng khoảng mấy cô bé mười lăm, mười sáu tuổi ở chỗ họ.

Dave có thể làm Trưởng trạm của Trạm cứu hộ, nói rõ là tính cách và sức mạnh đều không thể coi thường, nhưng đối với Lộ Bạch, anh ta lại bất giác giữ giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể, khiến bản thân trông có vẻ rất ôn hòa.

Cũng hết cách, Lộ Bạch trông có vẻ dễ bị dọa sợ quá mà.

Dave cảm thấy nếu mình mà lên giọng một chút là cậu sẽ hoảng sợ cho xem.

Hơn nữa, anh không muốn để lại ấn tượng hà khắc trong lòng.

Khoảng tám giờ, Lộ Bạch đi theo Dave đến một văn phòng, bắt đầu giờ học lý thuyết.

Lần này chỉ có một mình Lộ Bạch đến nhận việc, khi học lý thuyết trông cậu giống hệt một học sinh tiểu học, ngồi thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe.

Ánh mắt của Dave ôn hòa: “Bé Lộ Bạch, động vật hoang dã trên Sao Thần Vương rất hung dữ, bọn chúng không chấp nhận con người nuôi nhốt hay cho ăn, thậm chí có thể nói là rất thù địch con người, một khi gặp người sẽ chủ động tấn công, nhưng mà cậu có thể yên tâm, người trái đất không thuộc phạm vi săn bắt của động vật trên Sao Thần Vương, đây là kết quả thí nghiệm hàng ngàn hàng vạn lần của chúng tôi, tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo với cậu.

Không tấn công người trái đất?

Thật thần kỳ, Lộ Bạch thầm nghĩ, vì vậy nên Sao Thần Vương mới bỏ nhiều tiền ra để tuyển dụng nhân viên người trái đất đó sao?

Với lại, Trưởng trạm lúc nãy gọi cái gì, bé Lộ Bạch?

Khóe miệng Lộ Bạch giật giật: “……”

Dave chậm rãi nói tiếp: “Nội dung công việc của cậu chủ yếu gồm ba phần: thứ nhất, phối hợp với các nhân viên cứu hộ, giúp đỡ bọn họ; thứ hai, học tập các kiến thức sơ cứu cơ bản, dùng để ứng phó với cách tình huống đột xuất; thứ ba, hàng ngày sẽ chia ca để tuần tra trong rừng với các nhân viên khác, thích ứng với cuộc sống trong rừng.

Lộ Bạch nghiêm túc gật đầu: “Được, tôi đã hiểu.

Nói xong những việc này, Dave mới nở một nụ cười xấu xa với cậu: “Biết lái xe không?”

Lộ Bạch vừa định gật thì bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra hình ảnh máy bay đậu đầy trên sân, cậu nuốt ực một cái, hỏi: “Loại nào?”

Sự thật chứng minh, Lộ Bạch không biết lái loại nào cả, cần phải học từ đầu.

Có thể thấy là huấn luyện trước khi nhậm chức cực kỳ quan trọng.

Không hổ là thời đại khoa học kỹ thuật, tốc độ của máy bay và xe bay nhanh đến nỗi Lộ Bạch nhìn không rõ đường đi, hiển nhiên là không thể lái nổi.

Dave cũng không ép cậu, chỉ nói không sao, sau đó tìm được một chiếc xe địa hình bốn bánh bị đào thải ở trong kho, đổi động cơ mới thì vẫn có thể dùng được, chẳng qua là có cảm giác cũ kỹ quá mức nên khá là buồn cười.

Lộ Bạch nhìn thấy chiếc xe địa hình, này thì lập tức cảm thấy thân thiết, đây mới đúng là loại xe mà cậu có thể lái.

“Rất xin lỗi Trưởng trạm, tôi thật là vô dụng.

” Lộ Bạch thấy rất ngại.

“Không sao, khi xảy ra tình huống khẩn cấp thì cũng không cần cậu phải tự lái xe.

” Dave phất tay: “Cái xe này chỉ để cậu thuận tiện đi dạo quanh trong rừng thôi.

“Đi dạo?” Lộ Bạch hoàn toàn không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Dave.

“Khối lượng công việc ở đây không nhiều.

” Dave nhìn vào rừng sâu đằng xa, nhẹ nhàng nói với Lộ Bạch: “Chỉ cần trong kia không có động vật bị thương thì không ai để ý đến cậu đang làm gì đâu, nhưng mà……” Anh ta đột nhiên đổi giọng, nhìn chằm chằm vào Lộ Bạch: “Khi cần dùng đến cậu, hy vọng cậu có thể biểu hiện xuất sắc, phát huy tác dụng của mình, bằng không là sẽ bị đá ra khỏi Trạm cứu hộ đó.

“Được, tất nhiên là vậy rồi.

” Lộ Bạch gật đầu, đây là lẽ dĩ nhiên mà.

Trong thời gian rảnh rỗi khi tập lái xe địa hình, hàng ngày Lộ Bạch đều cố gắng học tập kiến thức về chữa trị, làm quen với bản đồ của khu công viên rừng rậm này.

Đây là một Khu bảo tồn tự nhiên có diện tích rất lớn, gọi nó là công viên thì có hơi xem nhẹ nó.

Dù sao thì làm gì có công viên nào có cả hẻm núi, sông ngòi, từng dãy núi tuyết liên tiếp nhau, tóm lại chỉ có thể hình dung là bao la.

Sao Thần Vương có phương tiện giao thông phát triển, vì thế có thể giám sát kỹ lưỡng toàn bộ Khu bảo tồn này, đồng thời thiết lập rất nhiều điểm cứu hộ, nhằm tạo điều kiện cho động vật vào tránh nạn.

Nhưng nghe nói là thú hoang trên Sao Thần Vương rất cảnh giác, chỉ cần là nơi có con người bước vào thì chúng sẽ không đến gần.

Điểm cứu hộ lại biến thành nơi mà chỉ có con nguòi mới dùng.

Tiếp theo, trên Sao Thần Vương không có kẻ săn trộm.

Động vật hoang dã ở đây thường chỉ chết tự nhiên, hoặc là bị các loài khác giết hại, ừm, thậm chí khi hai con thú dữ đánh nhau còn có người đến can thiệp, tránh tổn thương tính mạng bọn chúng……

Sau khi thấy được những nỗ lực của con người trên hành tinh này dành cho động vật, Lộ Bạch cảm động đến nỗi rơi nước mắt, thật là đáng yêu, thật đáng kính phục.

Cuộc sống huấn luyện trước khi nhậm chức rất bận rộn, cùng với những sự vật mới lạ làm thay đổi quan niệm cũ đã xóa nhòa đi nỗi buồn nhớ nhà của Lộ Bạch, bây giờ cậu đang rất hăng hái, vô cùng mong đợi đến ngày mình hoàn tất huấn luyện, chính thức bắt đầu công việc.

Chỉ tiếc một điều là dù đã đến Trạm cứu hộ hơn hai mươi ngày rồi mà Lộ Bạch vẫn chưa làm quen được một người trái đất nào khác, mọi người dường như đều rất bận rộn, ai làm việc người nấy.

Nhưng không phải Dave đã nói là lượng công việc trong Trạm cứu hộ không nhiều đó sao?

Lộ Bạch không hiểu được, bèn lắc đầu quyết định không nghĩ nữa, cậu thức dậy, bắt đầu một ngày huấn luyện mới.

Đầu tiên là phải đến phòng huấn luyện học kiến thức chữa trị cơ bản, chủ yếu học cách làm sao để phán đoán triệu chứng bệnh cho động vật, sau đó đưa ra quyết định cấp cứu nhanh nhất.

Đến chiều, Lộ Bạch bắt đầu học kiến thức sinh tồn trong rừng, Trưởng trạm Dave đã nói, tuy rằng các loại mãnh thú ăn thịt cỡ lớn không tấn công người trái đất, nhưng rắn, chuột, sâu bọ trong rừng thì không biết phân biệt người trái đất và người Sao Thần Vương, trong mắt chúng nó thì ai cũng như ai.

Phải học cách sử dụng các loại thuốc dự phòng, đây là kỹ năng cần thiết của một nhân viên cứu hộ động vật hoang dã.

Tiếp đó là phải phán đoán địa hình, nơi nào có thể đi được, nơi nào thì không.

Bằng không nếu bất cẩn ngã xuống hẻm núi sâu thì chết chắc rồi.

Để tránh tỷ lệ bị lật xe, kỹ thuật lái xe của Lộ Bạch đã tăng nhanh chóng mặt trong một thời gian ngắn.

Tiến bộ nhanh đến nỗi Lộ Bạch cảm thấy mình có thể lập tức nhận nhiệm vụ rồi.

Dù sao thì kiến thức huấn luyện trước khi nhậm chức cũng chỉ có vài phần như vậy!

Cứ tiếp tục dùng dằng nữa, Lộ Bạch liền thấy mình đang lừa tiền người ta, lương tâm lên tiếng rồi.

Nghĩ đến nghĩ đi, Lộ Bạch quyết định buổi sáng ngày hôm sau gặp Trưởng trạm, cậu sẽ uyển chuyển hỏi thăm xem mình đã có thể nhận việc được chưa.

Kết quả là sang ngày tiếp theo, người đến huấn luyện cho Lộ Bạch không phải Trưởng trạm.

“Cậu là Lộ Bạch?” Xuất hiện trước mắt Lộ Bạch là một thanh niên đang tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn, hắn ta tự giới thiệu: “Tôi là Kyle, bài học ngày hôm nay do tôi phụ trách.

“À…… chào anh, tôi là Lộ Bạch.

” Người vừa đến này hơi hung dữ, Lộ Bạch lập tức không biết nên phản ứng ra sao, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi Trưởng trạm đâu rồi?”

“Anh ấy rất bận, không có thời gian đi theo cậu cả ngày.

” Mấy ngày nay toàn bộ Trạm cứu hộ đều biết chuyện Dave hy sinh thời gian quý báu của mình, cả ngày đi theo cái tên người trái đất yếu ớt kia tập lái cái xe bốn bánh tức cười đó, Kyle không thể hiểu tên người trái đất này có tác dụng gì, vì sao phải bỏ tiền ra tuyển dụng một kẻ vô dụng như vậy?

Nếu Kyle nói thật lòng, đám người trái đất này chỉ có ưu thế không bị mãnh thú tấn công, ngoài ra thì không còn tác dụng gì nữa.

Lần đầu tiên kể từ khi Lộ Bạch đến đây mà gặp phải một người không thân thiện như thế, mà trọng điểm chú ý của cậu còn tréo ngoeo, nghĩ rằng đây mới là xã hội bình thường chứ.

Tức giận à, hoàn toàn không có.

“Học đến đâu rồi?” Kyle mất kiên nhẫn nói, ánh mắt nhìn Lộ Bạch như thể đang nhìn một cục nợ vậy.

Chẳng lẽ không phải à?

“Học xong cả rồi, thật ra tôi cảm thấy mình có thể bắt đầu nhận nhiệm vụ rồi.

” Nếu người ta đã không muốn huấn luyện, Lộ Bạch cũng liền thuận nước đẩy thuyền thôi.

Quả nhiên, thanh niên tên Kyle này hung hăng nói: “Nếu đã học xong thì đi làm việc đi, cậu đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, cả một tháng đó, thật không hiểu Dave nghĩ thế nào mà lại đưa cậu về đây.

Lộ Bạch chỉ lưu ý đến câu nói ‘nếu đã học xong thì đi làm việc đi’, phần còn lại thì làm như mình không nghe thấy: “Được thôi, tôi có thể nhận việc.

Dù sao thì lương hàng năm của cậu những 1,5 triệu lận mà, ông chủ bảo làm gì thì làm đó thôi.

.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!